Tôi cúi đầu suy tư, Giải Trĩ Thần Quân ở bên cạnh hô.
- Cậu còn do dự cái gì, Long Nữ bà bà chính là nhân vật giống như thần tiên, bao nhiêu người muốn cầu bái sư đều không có phúc phận, tiểu tử cậu cư nhiên còn dám do dự? Nếu mà cậu biết thân phận Long Nữ bà bà, tôi bảo đảm…
Long bà bà thấp giọng quát.
- Thần quân không cần nhiều lời, tôi chẳng qua một cái cơ lão thái bà khổ mà thôi, chuyện thu đồ đệ, cũng đều do cậu ta tới làm chủ, loại sự tình này cưỡng cầu không được, nếu như không phải cậu ta cam tâm tình nguyện, tôi đây cũng không thu.
Nghe bà ta nói như vậy, tôi càng thêm rối rắm, bởi vì chuyện bái sư này thật sự không phải đơn giản như vậy, lại nói nếu tôi bái sư, thì sẽ phải ở lại nơi này với bafta vài chục năm trời, vậy mấy chuyện ở trên nhân gian phải làm sao bây giờ?
Không biết khi nào A Cửu cũng đã đi tới, thấy tôi do dự thì mở miệng nói.
- Tôi biết anh đang do dự cái gì, kỳ thật anh ngẫm lại mà xem, hiện tại sớm đã khác với trước trước kia, bà bà mở ra thông đạo thông với nhân gian, mỗi tháng đều có thể tự do lui tới, anh không cần lo lắng vấn đề phải ở lại đây. Hơn nữa bà bà là người rất tốt, cho nên anh không cần do dự.
Long bà bà ngửa đầu cười nói.
- Ha ha, thì ra là cậu lo lắng về chuyện này, yên tâm đi, bà bà đáp ứng cậu, về sau chỉ cần mỗi tháng vào lúc trăng tròn, cậu đến nơi này của bà bà là được rồi, còn những lúc khác mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.
Tôi lúc này mới vui mừng khôn xiết, vội nói.
- Vậy đa tạ bà bà, tôi…
Giải Trĩ Thần Quân nói.
- Tiểu tử ngốc, còn không mau quỳ xuống kêu sư phó bà bà!
Tôi nghe vậy đang muốn hành lễ, Long bà bà lại ngăn cản tôi nói.
- Cái này thì không cần, lão thái bà đây đã có một đống tuổi rồi nói cái gì thu đồ đệ, kỳ thật làm người chê cười, chẳng qua là có chút đồ vật cho con, trở về tu luyện thật tốt, có chỗ nào không hiểu liền tới tìm bà bà, tuy con với ta mang danh thầy trò, cũng không cần câu nệ quá nhiều, cứ kêu ta là bà bà được rồi.
Cái này cũng được, tôi cũng cảm thấy kêu nàng bà bà càng thân thiết một ít, sư phó gì đó vẫn là thôi đi.
Cứ như vậy, mấy người chúng tôi cùng nhau về tới khách điếm hoàng tuyền, Long bà bà lấy ra một cái nho nhỏ trịnh trọng giao cho tôi nói.
- Hài tử, đây là bà bà đưa cho con, ta biết, hiện tại một lần chiến mới giữa hai giới Huyền, Linh khẽ chạm là sẽ nổ ngay, nhưng con cũng không cần quá mức sầu lo, bởi vì thiên hạ hiện giờ sớm đã khác với ngày xưa nhiều lắm, nhưng môn phái ngày xưa bây giờ phần lớn đã điêu tàn, dư lại không đến một trong phần, cho nên cũng không thể gây ra sóng gió gì lớn lắm.
Tôi gật gật đầu, Long bà bà nói đích xác có đạo lý, từ những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này có thể nhìn ra, người trong hai giới Huyền, Linh cũng không xuất hiện nhiều lắm, hơn nữa hành sự đều rất là cẩn thận, nếu nói chân chính nguy hại nhân gian thì cũng không có gì, dù sao bây giờ cũng là xã hội hiện đại, đã khác với khi xưa nhiều lắm.
Long bà bà lại nói.
- Thật ra những người này tranh đấu với nhau hơn một ngàn năm, chẳng qua là vì một kiện đồ vật mà thôi, nếu con có thể tìm được thứ này, hơn nữa hủy diệt nó, như vậy cái gọi là chiến tranh Huyền, Linh tự nhiên tan thành mây khói, hết thảy mọi chuyện đều sẽ trở thành truyền thuyết. Hơn nữa, hiện tại người trong hai giới Huyền Linh, có thể biết chân tướng năm đó chỉ sợ không nhiều lắm, cho nên, Phương Viễn Nam mới là mấu chốt giải quyết chuyện này, rõ ràng kẻ này biết tất cả những chuyện đã xảy ra trước kia, ta chỉ sợ hiện tại rất nhiều người, đều bị kẻ này mê hoặc, bởi vậy cho nên con cần phải dùng hết sức mình đi ngăn cản tên điên đó lại
Tôi tiếp nhận cái túi Long bà bà đưa qua, gật đầu nhận lời, tuy rằng Long bà bà không có nói rõ, nhưng tôi biết, đây cũng là bà ta muốn khảo nghiệm tôi, nếu năng lực của tôi đạt tới trình độ nhất định, như vậy thì những bí mật phủ đầy bụi kia đều sẽ từng cái bị vạch trần.
……
Rốt cuộc mấy người bọn tôi cũng rời đi Minh giới, đương nhiên, tôi cùng Lam Ninh cưỡi Giải Trĩ đi, A Cửu đi một mình, lần này công lao Giải Trĩ không nhỏ, cho nên nó dào dạt đắc ý, Long bà bà lại nói với nó rằng về sau phải cẩn thận A Nam, đừng tưởng rằng tên này là sợ cậu, trên thực tế, lấy bản lĩnh của A Nam, nếu toàn lực thi triển, Giải Trĩ muốn thủ thắng cũng muốn phí một phen trắc trở.
Bởi vì, ở dưới tình huống lúc ấy, A Nam cũng không phải sợ hãi Giải Trĩ, mà là sợ hãi Long bà bà, ông ta bày ra bộ dáng kia là đã sớm chuẩn bị chạy trốn rồi.
Có điều trong lòng tôi lại có chút kỳ quái, nếu Long bà bà bắt lấy A Nam hẳn là thực dễ dàng, vì cái gì hai lần đều để cho ông ta đào tẩu đây?
Nhưng đối với tôi mà nói thì những chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi, khi tôi rốt cuộc chậm rãi tỉnh lại, mở hai mắt, là đã về tới trong nhà Nam Cung Phi Yến, cái căn hộ chung cư tuy không lớn nhưng lại rất ấm áp kia.
Chung quanh quả nhiên có rất nhiều người vây quanh, Nam Cung Phi Yến, Thiệu Bồi Nhất, Lãnh Thanh Dương, bọn họ thấy tôi tỉnh lại đều xúm lại lại đây, Thiệu Bồi Nhất nhéo cánh tay tôi, Nam Cung Phi Yến vỗ vỗ tôi đầu, đầy mặt vui mừng, mà tuy rằng Lãnh Thanh Dương đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhưng trong ánh mắt cũng toát ra một tia nhẹ nhàng.
Tôi lại chỉ cảm thấy trong đầu nặng nề, thật vất vả mới phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu xem bọn họ, lại nhìn xem bên cạnh, bật thốt lên nói.
- Lam Ninh cùng Giải Trĩ Thần Quân đâu?
Tiếng nói vừa dứt, bên tay phải tôi bỗng nhiên lấp lánh thần quang, cúi đầu nhìn thử thì là khối Ngọc Tỳ Hưu đặt tại nơi đó, đang phát ra tia sáng mênh mông, hơi hơi run rẩy, thật giống như là đang chào hỏi với tôi.
Tôi cười, xem ra bọn họ đã trở về, lúc này thật ra tôi có chút tò mò, cung điện Giải Trĩ bên trong Ngọc Tỳ Hưu này rốt cuộc là bộ dáng gì đây?
- Tỉnh lại chỉ biết ngây ngô cười, em có biết chúng tôi lo lắng nhiều lắm hay không.
Nam Cung Phi Yến lại vỗ đầu tôi một cái nữa, trong giọng nói tràn đầy vẻ vui sướng không kìm nén được.
Tôi xoa xoa đầu, nhìn không mặt có vẻ tiều tụy của nàng, biết mấy ngày nay nhất định là nàng rất lo lắng nôn nóng, vì thế cười nói.
- Không phải là bây giờ em đã không có việc gì rồi hay sao hả chị?
Nàng lại nở nụ cười một lần nữa, nói.
- Em thì đúng là rất an nhàn, vừa ngủ thì đã ngủ vài ngày, có đói bụng hay chưa, Thiệu tiên sinh, phiền toái cậu đi ra ngoài giúp Tiểu Thiên mua chút điểm tâm đi.
Thiệu Bồi Nhất vẻ mặt đau khổ liên tục xua tay.
- Thôi bỏ đi, lần trước chỉ đi mua điểm tâm thôi mà đã gặp họa lớn rồi, tôi không đi nữa.
Lúc này tôi mới nhớ tới chuyện ngày hôm đó, vội hỏi Thiệu Bồi Nhất.
- Tôi nói lão Thiệu, ngày đó rốt cuộc là chuyện như thế nào, còn có, chị đi ra ngoài tìm cậu ta, sau lại như thế nào hai người cùng mất tích, làm hại tôi đi tìm khắp nơi …
Những lời sau này là tôi nói với Nam Cung Phi Yến, hai người bọn họ liếc nhau, Thiệu Bồi Nhất thở dài nói.
- Tôi nói trước đi, sự tình là bởi vì tôi mà xảy ra, ngày đó, tôi vốn dĩ đi ra ngoài mua đồ ăn, ai biết được ngay lúc tôi đi trở về thì gặp được một đám người…
Thiệu Bồi Nhất nói, ngày đó cậu ta đi mua cơm, bởi vì tiệm cơm người nhiều liền đứng đợi một hồi, sau khi đi trở về, cậu ta đang đi vội vàng lại gặp một chiếc xe, đột nhiên ngừng ở trước mặt cậu ta, từ trong xe mặt nhảy ra vài người, bắt lấy cậu ta kéo vào trong xe.
Lúc ấy Thiệu Bồi Nhất hoảng sợ, nghĩ thầm đầu năm nay chỉ nghe nói có ban ngày ban mặt ở trên phố bắt cóc tiểu hài tử, còn có bắt cóc đại cô nương, như thế nào mà ngay cả trai già cũng bắt cóc? Vì thế cậu ta ra sức giãy giụa, lại đương trường bị hai khẩu súng kề sát vào đầu, mạnh mẽ mang lên xe.
Cậu ta nói, lúc ấy cậu ta mới vừa lên xe đã bị trùm bao bố, bên cạnh có hai khẩu súng dí vào, có người nói cậu ta không được la lên, nếu không lập tức đánh chết cậu ta, cậu ta không biết sao lại thế này, chỉ phải thành thành thật thật bị người ta đưa tới một khu nha bỏ hoang, lúc này mới mở bao bố ra, rồi trói cậu ta lại.
Thiệu Bồi Nhất còn tưởng rằng mình gặp bắt cóc tống tiền, đang muốn giải thích thì một người mặc áo khoác màu đen đi ra, nói cậu ta mau gọi điện thoại cho tôi, nói chỉ cần tôi tới nơi này thì lập tức thả cậu ta đi. Tới đây rồi thì Thiệu Bồi Nhất biết rằng mấy người này là muốn tìm tôi, tự nhiên là lập tức cự tuyệt, người nọ không thuận theo không buông tha, dùng các loại uy hiếp đe dọa, dụ hoặc ích lợi, bức bách sinh tử, Thiệu Bồi Nhất vẫn cứ nói không.
Đúng lúc này, Nam Cung Phi Yến vừa vặn đuổi tới, thấy tình cảnh như vậy thì lập tức ra tay, đương trường liền đánh ngã mười mấy tay đấm, lại đấu với cái người mặc áo khoác đen kia nửa ngày, người nọ theo sau mang theo Thiệu Bồi Nhất đào tẩu, Nam Cung Phi Yến đuổi theo ra ngoài.
Nhưng vừa mới chạy đến bên ngoài tòa nhà cũ, nàng liền trúng mê thuật của đối phương, thoáng chốc trời đất u ám, bầu trời đầy sao, khắp nơi đều có dã thú không biết tên bao chung quanh nàng, vậy mà lại giống như lần trước truy kích Y Thắng trúng mai phục.
Nam Cung Phi Yến đối với trận pháp này nửa điểm cũng không hiểu, lần trước không hiểu, lần này vẫn không hiểu, chỉ đánh phải xông loạn khắp nơi trong mê trận, cùng những dã thú vốn là không tồn tại vật lộn, sau lại cũng không biết qua bao lâu, tới lúc sức cùng lực kiệt lại nghe thấy một một tiếng sét đánh không biết từ nơi nào truyền đến, mê trận tức khắc bị phá, vô số dã thú lui tán, lúc này nàng mới trốn thoát, ngẩng đầu xem, lại là Hướng Vũ của Thần Bộ Môn, tay cầm hắc đao mỉm cười đứng ở phía trước.
Nhưng lúc này trời đã đầy sao, bởi vì sớm đã tới rồi đêm khuya, nàng không kịp hỏi nhiều, vội cùng Hướng Vũ cùng nhau trở về đi, ở nửa đường lại gặp được Thiệu Bồi Nhất đang hôn mê bất tỉnh, hai người đem Thiệu Bồi Nhất cứu lên, lúc này mới cùng nhau trở về chỗ cao ốc bị bỏ hoang, mà lúc này, Lãnh Thanh Dương cùng Lam Ninh đang thủ ở bên người tôi lúc hồn phách ly thể, đang rất là nôn nóng.
Mọi người gặp lại nhau lúc này mới hiểu rõ ngọn nguồn, tìm mọi cách thi pháp nhưng không thể nào lay tỉnh tôi được, vì thế chỉ phải đem tôi trở về, mà những chuyện trải qua sau đó thì đại khái cũng giống như những gì Lam Ninh nói.
Tôi nghe xong, tuy rằng đã là chuyện của mấy ngày trước, nhưng tim đập cũng không khỏi nhanh hơn, lại hỏi chuyện cái di động của Nam Cung Phi Yến, nàng nói rất có thể là trong lúc đang bị vây trong mê trận thì làm rớt, bị đám người kia cầm đi, mà bọn họ không dám tự mình gọi điện thoại cho tôi, mà phải dùng phương thức lừa gạt thì đại khái là sợ tôi có chuẩn bị.
Đến đây thì mọi chuyện cũng đã rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành, mọi chuyện đều được đối chứng với nhau, chuyện này chính là A Nam cùng Long lão đại, cùng với Y Thắng ba người kết phường làm ra, Long lão đại phái người bắt cóc Thiệu Bồi Nhất, vừa vặn Nam Cung Phi Yến đi ra ngoài tiếp ứng thấy được một màn này, đuổi theo phía sau lại bị Y Thắng dẫn đi lâm vào mê trận, trong khoảng thời gian này, A Nam dùng kia khối Minh giới thạch kỳ dị bày ra bẫy rập, đại khái là lấy một sợi tóc của Nam Cung Phi Yến làm rơi khi đại chiến để làm mồi, lừa gạt tôi chui đầu vô lưới, lại không nghĩ rằng, tôi phúc lớn mạng lớn, đến nơi nào đều có quý nhân tương trợ, chẳng những không chết, đã an toàn trở lại, lại còn mơ màng hồ đồ nhận một cái sư phó.
Nghĩ đến đây, tôi mới đột nhiên nhớ tới cái túi mang từ Minh Giới về, vội nhìn bên cạnh, quả nhiên nó vẫn nằm trong tay trái, tôi tùy tay mở ra, chỉ thấy bên trong để sáu trái Thanh Minh Quả, lóe ra quang mang khác thường, đồng thời, trong đầu tôi xuất hiện một cái thanh âm từ ái.
- Hài tử, sáu cái trái cây này, mỗi tháng con chỉ có thể ăn một quả, có thể tăng trưởng lực lượng của con, tinh thần lực của con rất là cường đại, ta tin tưởng rất nhanh thôi con sẽ tự mình đột phá được. Nhớ kỹ, nếu muốn gặp bà bà, thì vào lúc đêm trăng tròn tìm người đưa đò hoàng tuyền, cậu ta sẽ mang con đến đây.
Thanh âm này đúng là của Long bà bà, sau một đoạn lời nói thì cái túi kia liền hóa thành sương khói nhàn nhạt, biến mất không thấy đâu, trong tay chỉ có sáu cái trái cây đỏ như lửa.
Trong lòng tôi không khỏi kích động, Thanh Minh Quả này vốn là dị quả sinh trưởng trong bụi hoa bỉ ngạn, trước khi ngắt là màu xanh lá, sau khi thành thục thì sau khi ngắt lấy mới biến thành màu đỏ, lúc này này sáu cái Thanh Minh Quả đều là màu đỏ, chứng minh đều đã thành thục.
Tôi cẩn thận mà đem Thanh Minh Quả thu vào trong túi Càn Khôn, lại nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu thấy Lãnh Thanh Dương đứng ở một bên, tức khắc có chút ngượng ngùng, cũng đã tính lại nửa ngày rồi mà chưa chào hỏi cậu ta tiếng nào cả.
Tôi gấp gáp lên tiếng chào hỏi Lãnh Thanh Dương, nói câu cảm ơn, lại hỏi cậu ta lúc ấy Hướng Vũ là như thế nào chạy đến, hiện tại lại đi đâu rồi. Lãnh Thanh Dương vẫn là vẻ mặt lãnh khốc như cũ, nói cậu ta cùng Hướng Vũ mấy ngày này tuy rằng chưa gặp nhau lần nào, nhưng mà hai bên đều đang âm thầm điều tra Phong lão đại, cho nên, có thể là bởi vì cái này, Hướng Vũ mới có thể ở thời khắc mấu chốt đuổi tới.
Mà Hướng Vũ đi nơi nào, thế thì tự nhiên là đi tiếp tục điều tra rồi, Thần Bộ Môn làm chính là cái này.
Tôi cười nói.
- Không phải Lãnh đội trưởng cũng làm cái này sao, chẳng qua là Hướng Vũ dùng đao, còn cậu thì dùng súng.
Lãnh Thanh Dương lại kêu tôi đừng nhúc nhích, chỉ vào tay tôi nói.
- Đã nhiều ngày rồi mà tay cậu cứ mang cái còng đó, chắc không thoải mái rồi đúng không?
Tôi cúi đầu nhìn thử, không khỏi không nhịn được mà bật cười, thì ra ngày đó sau khi bị đeo còng tay, tôi dùng Phá Tự Quyết chấn nát còng tay, nhưng xiềng xích chặt đứt, còng tay lại vẫn không bị gì, mấy ngày nay trước sau đều mang ở cổ tay, nhìn qua giống như là cái vòng tay.
Lãnh Thanh Dương móc ra chìa khóa, tiến lên giúp tôi mở ra, tôi hoạt động cổ tay lên xuống, lại nói thêm tiếng cảm ơn nữa, nhưng lại đúng lúc này bỗng nhiên cảm thấy tựa hồ thiếu chút cái gì.
Tôi nhìn quanh phòng vài lần, đột nhiên nghĩ tới, Tân Nhã đâu?
Tôi vội hỏi mọi người Tân Nhã đi đâu, nhưng mà mọi người lại đều trầm mặc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo